Khi cảm xúc lên ngôi
Nếu bạn bỏ lỡ một chuyến xe, vẫn có thể đợi tiếp chuyến sau. Nhưng nếu bỏ lỡ một người tốt với bạn, thì đó có thể là chuyện cả đời.
Sự im lặng đôi khi làm người ta cảm thấy nặng nề hơn cả ngàn lời nói.
Buông tay không phải vì không yêu. Mà là vì vô tình phát hiện ra bản thân đã trở thành chướng ngại hạnh phúc của người kia.
Chúng ta không thể nhắm mắt băng qua đường cũng như không thể ghét một người mình từng thương.
Mối quan hệ không thể gọi tên mới chính là mối quan hệ dễ làm người ta tổn thương nhiều nhất.
Tây Nguyên thì vẫn vậy Trời nắng và ít mây Mai em chẳng còn đây Tình anh vẫn tràn đầy
Em không đủ can đảm để bước đến bên anh. Nhưng cũng không đủ tự tin để nhìn anh yêu người khác.
Cứ ngỡ anh là ánh nắng của riêng ta Ai ngờ anh là mặt trời cả thiên hạ
Giả vờ là người dưng Vài lần bước chung phố Rồi đèn xanh đèn đỏ Rồi kẻ bỏ người đi.
Đem kí ức cất vào trong tủ Cái gì cũ cứ để nó tự phai...
Ngoài kia bão táp mưa sa Bôn ba mệt quá về nhà với em
Hoa vô tình bỏ rơi cành lá Người vô tình bỏ lỡ tơ duyên
Nhân gian vốn lắm bộn bề Sao không bỏ hết rồi về bên nhau
Thay vì tặng anh một đóa hồng không héo Hay là để em gửi anh một mối tình không phai!
Nghe nói anh có nhiều tâm sự, Thật tình cờ... em có cả vạn tâm tư!
Tại sao anh vẫn sợ mất em, ngay cả khi em không thuộc về anh?
Ngày em đến, em dạy anh các yêu thương trọn vẹn một người. Ngày em đi, em chưa dạy anh cách quên đi một người anh từng trọn vẹn yêu thương.
Tim em đang bật đèn xanh Mà sao anh mãi đạp phanh thế này!!!
Trăng kia ai vẽ mà tròn Lòng anh ai trộm mà hoài nhớ thương
Tôi không sợ người sai, tôi chỉ sợ người luôn có lý do cho cái sai của mình!
Duyên phận trời ban Cớ sao trách được Duyên số sắp đặt Đành chấp nhận thôi
Em vốn dĩ là hoa dại sao giám đòi hỏi sự nâng niu
Hoa nở là duyên, hoa tàn là nghiệt Người đến là phúc, người đi là phận Duyên sâu thì hợp, duyên mỏng thì tan Vạn pháp do duyên, vạn sự tuỳ duyên Không cưỡng không cầu, không mong không khổ
Em gửi thư tình vào nắng Người lại bảo rằng thích mưa...
Nếu không đúng là người mình cần, thì cho dù bên cạnh có bao nhiêu người chăng nữa, cũng vẫn thấy cô đơn
Đã bao lần trăng tròn rồi lại khuyết Đã bao lần định viết rồi lại thôi Để hôm nay gục đầu trong nỗi nhớ Tay vô tình đặt bút viết tên em.
Em vô tình dẫm lên bông hồng dại Hoa chỉ buồn mà không nỡ giương gai
Bản nhạc buồn len lỏi từng góc phố Tôi đang buồn giữa thế giới đang vui
Hãy cho tôi một tâm hồn của đá Để tim này lạnh giá với tình yêu
Hoa đẹp hoa thơm hoa vẫn tàn Tình nặng tình sâu tình vẫn tan Rượu đắng rượu say rượu vẫn cạn Người hứa người thề người vẫn quên.