Khi cảm xúc lên ngôi
Tôi không sợ người sai, tôi chỉ sợ người luôn có lý do cho cái sai của mình!
Lòng em là vậy. Không bão thì mưa, chưa một ngày nắng đẹp. Tình yêu nhân thế. Hữu duyên vô phận, tìm đâu kiếp bình yên.
Hôm nay mình chả thiết cười Đến thương hay hận cũng lười phân minh
Người vô tư mang cho ta chút thương hại Ta vô tình tưởng đó là tình yêu.
Một phút xa nhau, vạn lần nhớ Một lần gặp gỡ, vạn lần mơ...
Hôm nay, đủ xa sẽ cũ Mai này, đủ lạ sẽ quên!
Duyên phận trời ban Cớ sao trách được Duyên số sắp đặt Đành chấp nhận thôi
Em vốn dĩ là hoa dại sao giám đòi hỏi sự nâng niu
Hoa nở là duyên, hoa tàn là nghiệt Người đến là phúc, người đi là phận Duyên sâu thì hợp, duyên mỏng thì tan Vạn pháp do duyên, vạn sự tuỳ duyên Không cưỡng không cầu, không mong không khổ
Em gửi thư tình vào nắng Người lại bảo rằng thích mưa...