Khi cảm xúc lên ngôi
Anh sợ ngày mai khi đón mặt trời lên Anh sẽ phải gọi em là quá khứ
Sau cùng, mọi chuyện trở về như cũ. Chỉ khác là có thêm một vết thương.
Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới không lưu lệ. Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát lòng.
Rồi ta sẽ khóc vì những tin nhắn khiến ta cười.
Bạn có nhận ra không. Cảm xúc của chúng ta là thứ hữu hạn. Và khi đến tột cùng của một cảm xúc, nó phải đổi sang một trạng thái khác. Hỷ nộ ái ố đều như vậy cả. -- Nếu biết trăm năm là hữu hạn --
Ánh mắt kẻ si tình, khẽ nhìn người tình si Vì tim người vô tri, hay tình ta vô vị!
Nếu anh tương tư mà không tương tác... Thì tình mình sao mà sang chương khác được đây...
Gió ngược mùa yêu thương ngược hướng Em và anh ngược lối ngược yêu thương
Lòng em là vậy. Không bão thì mưa, chưa một ngày nắng đẹp. Tình yêu nhân thế. Hữu duyên vô phận, tìm đâu kiếp bình yên.
Hôm nay mình chả thiết cười Đến thương hay hận cũng lười phân minh
Người vô tư mang cho ta chút thương hại Ta vô tình tưởng đó là tình yêu.
Một phút xa nhau, vạn lần nhớ Một lần gặp gỡ, vạn lần mơ...
Hôm nay, đủ xa sẽ cũ Mai này, đủ lạ sẽ quên!
Duyên do trời sinh nên khó gỡ... Phận do người buộc nên dễ buông...
Tâm trạng - đó là vào một ngày đẹp trời, bạn bỗng nhiên phát hiện hôm nay bạn không còn nhìn thấy nụ cười ấm áp và hiền lành của Cụ Hồ thân yêu trong ví nữa
Nắng bỗng lẫn tránh, mưa rơi nhanh Trời bỗng trở lạnh, em chờ anh...
Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương, thì anh đã biến mất giữa biển người mênh mông :)
Năm 7 tuổi, bắt đc con ve sầu, cứ tưởng có cả mùa hè trong tay Năm 17 tuổi, hôn lên gò má, cứ ngỡ sẽ có nhau trọn đời.
Hôm nay lạc bước trời Tây Phố đông, tim lạnh, người say, lòng buồn!
Chúng ta có trăm ngàn sự lựa chọn... Nhưng cuối cùng, ta vẫn chọn làm tổn thương nhau...
Lá bay trong gió không có quyền lựa chọn hướng đi.
Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan Nhân sinh như kịch, người tản kịch tàn.
Lữ khách ghé ngang nơi ta ở Mang theo cả một đời tương tư
Trăng dưới nước là trăng trên trời Người trước mặt là người trong tim
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn
Có những cuộc gặp gỡ, có khi là duyên nợ, có khi lại là bi thương...
Cậu là thứ gì đó sâu tận đáy đại dương... còn tôi thì chưa bao giờ lặn giỏi.
Có những con đường, tự mình phải bước tiếp Có những nỗi đau, tự mình phải vượt qua Có những giọt nước mắt, tự mình phải lau khô Có những nụ cười, tự mình phải tìm lại Có những con người, tự mình phải lãng quên...
Sau này tôi mới biết, bông hoa đó không phải là của tôi. Chẳng qua là tôi đã đi ngang qua vào đúng mùa hoa nở đẹp nhất...
Nếu bạn bỏ lỡ một chuyến xe, vẫn có thể đợi tiếp chuyến sau. Nhưng nếu bỏ lỡ một người tốt với bạn, thì đó có thể là chuyện cả đời.