Khi cảm xúc lên ngôi
Anh ơi, Làm sao để nói tiếng yêu không bị từ chối? Trong em thật bối rối chẳng biết nói hay là thôi
Trái tim em vốn hỗn độn Sao anh còn đến làm lộn xộn thêm
Trộm một buổi tham vui Đổi một đời nhung nhớ Từ đó phương Nam Bắc Hai đoạn của địa cầu Gặp nhau cũng tương tư Xa nhau càng nhung nhớ
Đừng mong manh như bồ công anh trước gió Hãy mạnh mẽ như xương rồng trước bão giông
Nhớ em đã là một thói quen không thể bỏ của anh.
Đừng đem một nửa rất gần Đổi trao một thoáng ân cần rất xa
Có những người chỉ chờ mình nói 1 câuđể ở lại Có những người chỉ chờ 1 lần mình dại để bỏ đi
Vệt nắng cuối trời mang yêu thương hòa vào gió Tôi đứng nơi đó để nước mắt hoà vào mưa
Nếu đến trước là người thắng, vậy sao em đến trước mà phải nhường bước cho kẻ đến sau?
Trời buồn trời đổ cơn mưa Người buồn người đổ hàng thưa lệ sầu...
Nhành hoa ấy úa rồi... sao em còn giữ mãi Tình yêu đó đâu thể... xanh lại lần thứ hai
Hạnh phúc như một cơn gió, vô tình lúc có lúc không...
Em của ngày đó chính là em tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa hai con người tuyệt vời đó của chúng ta cách nhau một tuổi trẻ. Dù chạy thế nào cũng không thắng được thanh xuân!
Nắng thì không có về đêm, cũng như êm đềm chẳng bao giờ tồn tại mãi.
Cho dù cuộc sống có nhộn nhịp nơi đô thị. Nhưng thiếu em thì nơi đây vẫn trở nên vô vị.
Là do tớ vô tâm hay cậu âm thầm thay đổi Là do tớ có lỗi hay cậu muốn đổi người yêu.
Cần bao nhiêu nước mắt để đổi bình yên bên anh
Trăm lối đi... chỉ mong một lối về Vạn người nhớ... không bằng một người thương!
Em ơi gió đông gần kề Em mau thu sếp mà về với anh
Tại sao lại coi người ta là sự ưu tiên Trong khi mình chỉ là một sự lựa chọn?
Ước gì trái tim mình là nước Để không có những vết xước bên trong! Nếu cảm xúc mà diễn tả được thành lời Thì... con người ta đã chẳng phải gượng cười khi đau đớn!!!
Đến cả khoảng không cũng mang hình hài nỗi nhớ thì nhìn về phía nào cũng chỉ thấy một trời thương.
Có người nghe có mỗi bài hát, không phải vì nó hay, mà đơn giản, nó gắn liền với kỷ niệm nào đó.
Yêu 1 người mình đầy tổn thương...như em! Khác nào tự đưa chân vào bước đường cùng... hả anh!
Đằng sau nỗi đau là cả một thế giới bình lặng...
Giỏi chịu đựng, giỏi kìm nén. Không có nghĩa là không biết đau :)
Không có gì để chắc chắn Thì đừng ép người ta nói từ "mãi mãi"
Tôi vẫn sống : - Nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt... - Biết chấp nhận!! - Và cẩn thận bước đi...Giấu một chút Cô đơn Giữ trong lòng không nói Giấu một chút Nỗi buồn Nơi góc nhỏ trái tim!
Anh cũng muốn bình yên... nhưng em vô tình tạo ra sóng gió :') Rồi mỗi lần nhìn vào điều đó... Em lại nói nó là do Anh!
Anh luôn tôn trọng người trong gương! Vì họ sẽ không cười khi anh khóc.