Khi cảm xúc lên ngôi
Trời buồn trời đổ cơn mưa Người buồn người đổ hàng thưa lệ sầu...
Anh sợ ngày mai khi đón mặt trời lên Anh sẽ phải gọi em là quá khứ
Sau cùng, mọi chuyện trở về như cũ. Chỉ khác là có thêm một vết thương.
Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới không lưu lệ. Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát lòng.
Rồi ta sẽ khóc vì những tin nhắn khiến ta cười.
Bạn có nhận ra không. Cảm xúc của chúng ta là thứ hữu hạn. Và khi đến tột cùng của một cảm xúc, nó phải đổi sang một trạng thái khác. Hỷ nộ ái ố đều như vậy cả. -- Nếu biết trăm năm là hữu hạn --
Hoa đẹp hoa thơm hoa vẫn tàn Tình nặng tình sâu tình vẫn tan Rượu đắng rượu say rượu vẫn cạn Người hứa người thề người vẫn quên.
Nhành hoa ấy úa rồi... sao em còn giữ mãi Tình yêu đó đâu thể... xanh lại lần thứ hai
Hạnh phúc như một cơn gió, vô tình lúc có lúc không...
Em của ngày đó chính là em tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa hai con người tuyệt vời đó của chúng ta cách nhau một tuổi trẻ. Dù chạy thế nào cũng không thắng được thanh xuân!