Khi cảm xúc lên ngôi
Quen rồi có phải là cách diễn đạt khác đi của sự chịu đựng?
Hoa đẹp người thương. Hoa bình thường người đương nhiên mặc kệ.
1 chút tình mong manh sao sưởi ấm trái tim giá lạnh 1 ngôi sao hưu quạnh sao chiếu sáng đêm đông
Tôi tìm anh giữa bầu trời chen nắng Ai tìm tôi giữa phố vắng đêm mưa
Kẻ cô đơn lòng mang đầy tâm sự Đời cô độc thoát sao cảnh tâm tư!
Lạ sao một phút bình thường Gặp người đã nghĩ muốn thương cả đời
Khi nụ cười tôi tắt là nước mắt lên ngôi :(((
Cứ nghĩ là nắng ấm của mình đâu ngờ lại là mặt trời của người khác :v
Nước vô tình, ngàn năm trôi mãi Mây vô tình, mây mãi bay xa Trăng vô tình, trăng đùa với gió Người vô tình, sao hiểu tình tôi
Gió cứ thổi xuyên qua miền ký ức Phút giây nầy ngực trái vẫn thấy đau...
Ai lại chọn bên cành hoa dại Khi đang đứng giữa môt vườn hoa
Nắng có thể làm biển cả mất nhiều nước... vậy sao không thể làm khô đi nước mắt trong lòng
Mưa có thể ngừng rơi. Nước Mắt có thể ngừng chảy. Nhưng.. Gió thì không thể ngừng bay. Và Nỗi đau thì không thể ngừng quên.
Khi nhỏ trầy xước tí la toáng lên, lớn lên rồi vết thương lòng không ai biết
Ta sinh ra không thuộc quyền sở hữu của ai cả chỉ la do ta đối xử tình cảm, tình yêu cũng vậy cố chấp níu giữ thì chỉ thành sự miễn cưỡng
Thế giới này nhỏ lắm, chỉ cần xoay người 1 cái, bạn sẽ không ngờ lại gặp được ai. Nhưng thế giới này cũng lớn lắm, chỉ cần quay lưng bước đi là sẽ chẳng bao giờ gặp lại.
Rồi đến một ngày, cả nỗi buồn cũng bỏ bạn mà đi, khi đó bạn mới hiểu thế nào là cô độc.
Điều khó nhất trong cuộc đời này là phải... ngừng nói chuyện với ai đó mà bạn từng tâm sự mỗi ngày.
Đến ghen mình còn không có tư cách! Mình là gì của nhau :(
Lặng lẽ vào facebook của ai đó. Thấy người ta thân mật với người khác. Cảm giác tim đau lắm! Thế mà vẫn đều đặn làm việc ngốc nghếch ấy mỗi ngày.
Tôi không biết từ bao giờ mối quan hệ của chúng tôi trở lên mờ nhạt như vậy, buông thì không nỡ mà tiếp tục cũng không xong
Em là sóng, nhưng xin đừng như sóng đã xô vào xin chớ ngược ra khơi.
Kẻ yêu hoa trồng hoa không mọc Kẻ vô tình cắm liễu lại xanh
Đừng đem đời mình so với ai đó, đời mỗi người mỗi khác. Bầu trời trong mắt mỗi người mang một màu xanh khác nhau...Nước mắt của mỗi người, nếu chưa nếm thử, sao biết ai mặn ngọt hơn ai?
Những bài thơ đều mang 1 điều khác biệt Chỉ có nỗi buồn là không bao giờ khác nhau
Có những ngày, ngón tay giữa của tôi có thể trả lời tất cả mọi câu hỏi!
Trước mắt anh, em là tất cả... Sau lưng em, anh chỉ là 1 gã đàn ông...
Chân bước đơn côi Mình tôi lẽ bóng Mắt cứ lóng ngóng Nhìn chẳng thấy em.
Nếu bắt đầu đã sai thì kết quả sẽ không bao giờ đúng
Màn đêm lạnh lùng cùng làn khói thuốc Lòng tôi lạnh buốt trong từng cơn đau. Anh nhớ em T.T.L.P