Khi cảm xúc lên ngôi
Lá bay trong gió không có quyền lựa chọn hướng đi.
Anh sợ ngày mai khi đón mặt trời lên Anh sẽ phải gọi em là quá khứ
Sau cùng, mọi chuyện trở về như cũ. Chỉ khác là có thêm một vết thương.
Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới không lưu lệ. Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát lòng.
Rồi ta sẽ khóc vì những tin nhắn khiến ta cười.
Bạn có nhận ra không. Cảm xúc của chúng ta là thứ hữu hạn. Và khi đến tột cùng của một cảm xúc, nó phải đổi sang một trạng thái khác. Hỷ nộ ái ố đều như vậy cả. -- Nếu biết trăm năm là hữu hạn --
Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan Nhân sinh như kịch, người tản kịch tàn.
Lữ khách ghé ngang nơi ta ở Mang theo cả một đời tương tư
Trăng dưới nước là trăng trên trời Người trước mặt là người trong tim
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn