Khi cảm xúc lên ngôi
Duyên do trời sinh nên khó gỡ... Phận do người buộc nên dễ buông...
Nếu anh tương tư mà không tương tác... Thì tình mình sao mà sang chương khác được đây...
Gió ngược mùa yêu thương ngược hướng Em và anh ngược lối ngược yêu thương
Lòng em là vậy. Không bão thì mưa, chưa một ngày nắng đẹp. Tình yêu nhân thế. Hữu duyên vô phận, tìm đâu kiếp bình yên.
Hôm nay mình chả thiết cười Đến thương hay hận cũng lười phân minh
Người vô tư mang cho ta chút thương hại Ta vô tình tưởng đó là tình yêu.
Tâm trạng - đó là vào một ngày đẹp trời, bạn bỗng nhiên phát hiện hôm nay bạn không còn nhìn thấy nụ cười ấm áp và hiền lành của Cụ Hồ thân yêu trong ví nữa
Nắng bỗng lẫn tránh, mưa rơi nhanh Trời bỗng trở lạnh, em chờ anh...
Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương, thì anh đã biến mất giữa biển người mênh mông :)
Năm 7 tuổi, bắt đc con ve sầu, cứ tưởng có cả mùa hè trong tay Năm 17 tuổi, hôn lên gò má, cứ ngỡ sẽ có nhau trọn đời.