Khi cảm xúc lên ngôi
Nắng bỗng lẫn tránh, mưa rơi nhanh Trời bỗng trở lạnh, em chờ anh...
Anh sợ ngày mai khi đón mặt trời lên Anh sẽ phải gọi em là quá khứ
Sau cùng, mọi chuyện trở về như cũ. Chỉ khác là có thêm một vết thương.
Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới không lưu lệ. Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát lòng.
Rồi ta sẽ khóc vì những tin nhắn khiến ta cười.
Bạn có nhận ra không. Cảm xúc của chúng ta là thứ hữu hạn. Và khi đến tột cùng của một cảm xúc, nó phải đổi sang một trạng thái khác. Hỷ nộ ái ố đều như vậy cả. -- Nếu biết trăm năm là hữu hạn --
Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương, thì anh đã biến mất giữa biển người mênh mông :)
Năm 7 tuổi, bắt đc con ve sầu, cứ tưởng có cả mùa hè trong tay Năm 17 tuổi, hôn lên gò má, cứ ngỡ sẽ có nhau trọn đời.
Hôm nay lạc bước trời Tây Phố đông, tim lạnh, người say, lòng buồn!
Chúng ta có trăm ngàn sự lựa chọn... Nhưng cuối cùng, ta vẫn chọn làm tổn thương nhau...