Khi cảm xúc lên ngôi
Cậu là thứ gì đó sâu tận đáy đại dương... còn tôi thì chưa bao giờ lặn giỏi.
Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới không lưu lệ. Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát lòng.
Rồi ta sẽ khóc vì những tin nhắn khiến ta cười.
Bạn có nhận ra không. Cảm xúc của chúng ta là thứ hữu hạn. Và khi đến tột cùng của một cảm xúc, nó phải đổi sang một trạng thái khác. Hỷ nộ ái ố đều như vậy cả. -- Nếu biết trăm năm là hữu hạn --
Ánh mắt kẻ si tình, khẽ nhìn người tình si Vì tim người vô tri, hay tình ta vô vị!
Nếu anh tương tư mà không tương tác... Thì tình mình sao mà sang chương khác được đây...
Có những con đường, tự mình phải bước tiếp Có những nỗi đau, tự mình phải vượt qua Có những giọt nước mắt, tự mình phải lau khô Có những nụ cười, tự mình phải tìm lại Có những con người, tự mình phải lãng quên...
Sau này tôi mới biết, bông hoa đó không phải là của tôi. Chẳng qua là tôi đã đi ngang qua vào đúng mùa hoa nở đẹp nhất...
Nếu bạn bỏ lỡ một chuyến xe, vẫn có thể đợi tiếp chuyến sau. Nhưng nếu bỏ lỡ một người tốt với bạn, thì đó có thể là chuyện cả đời.
Sự im lặng đôi khi làm người ta cảm thấy nặng nề hơn cả ngàn lời nói.