Khi cảm xúc lên ngôi
Duyên phận trời ban Cớ sao trách được Duyên số sắp đặt Đành chấp nhận thôi
Anh sợ ngày mai khi đón mặt trời lên Anh sẽ phải gọi em là quá khứ
Sau cùng, mọi chuyện trở về như cũ. Chỉ khác là có thêm một vết thương.
Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới không lưu lệ. Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát lòng.
Rồi ta sẽ khóc vì những tin nhắn khiến ta cười.
Bạn có nhận ra không. Cảm xúc của chúng ta là thứ hữu hạn. Và khi đến tột cùng của một cảm xúc, nó phải đổi sang một trạng thái khác. Hỷ nộ ái ố đều như vậy cả. -- Nếu biết trăm năm là hữu hạn --
Em vốn dĩ là hoa dại sao giám đòi hỏi sự nâng niu
Hoa nở là duyên, hoa tàn là nghiệt Người đến là phúc, người đi là phận Duyên sâu thì hợp, duyên mỏng thì tan Vạn pháp do duyên, vạn sự tuỳ duyên Không cưỡng không cầu, không mong không khổ
Em gửi thư tình vào nắng Người lại bảo rằng thích mưa...
Nếu không đúng là người mình cần, thì cho dù bên cạnh có bao nhiêu người chăng nữa, cũng vẫn thấy cô đơn