Khi cảm xúc lên ngôi
Tây Nguyên thì vẫn vậy Trời nắng và ít mây Mai em chẳng còn đây Tình anh vẫn tràn đầy
Anh sợ ngày mai khi đón mặt trời lên Anh sẽ phải gọi em là quá khứ
Sau cùng, mọi chuyện trở về như cũ. Chỉ khác là có thêm một vết thương.
Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới không lưu lệ. Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát lòng.
Rồi ta sẽ khóc vì những tin nhắn khiến ta cười.
Bạn có nhận ra không. Cảm xúc của chúng ta là thứ hữu hạn. Và khi đến tột cùng của một cảm xúc, nó phải đổi sang một trạng thái khác. Hỷ nộ ái ố đều như vậy cả. -- Nếu biết trăm năm là hữu hạn --
Em không đủ can đảm để bước đến bên anh. Nhưng cũng không đủ tự tin để nhìn anh yêu người khác.
Cứ ngỡ anh là ánh nắng của riêng ta Ai ngờ anh là mặt trời cả thiên hạ
Giả vờ là người dưng Vài lần bước chung phố Rồi đèn xanh đèn đỏ Rồi kẻ bỏ người đi.
Đem kí ức cất vào trong tủ Cái gì cũ cứ để nó tự phai...