Khi cảm xúc lên ngôi
Cứ ngỡ anh là ánh nắng của riêng ta Ai ngờ anh là mặt trời cả thiên hạ
Hôm nay mình chả thiết cười Đến thương hay hận cũng lười phân minh
Người vô tư mang cho ta chút thương hại Ta vô tình tưởng đó là tình yêu.
Nhìn anh em thấy mờ mờ Hoá ra đơn giản là mờ ê mê
Mặc dù đi làm vất vả Nhưng em chả cần gả cho ai
Hôm nay bỗng thấy yêu đời Ngồi chờ anh đến nói lời yêu em
Hỏi anh đi đứng thế nào Năm lần bảy lượt ngã vào tim em.
Sáng trà sữa, trưa trà chanh Chiều để bụng, tối ăn anh
Trời xanh mây trắng nắng vàng Hôm nay anh đã sẵn sàng yêu chưa?
Hôm nay, đủ xa sẽ cũ Mai này, đủ lạ sẽ quên!
Lòng em là vậy. Không bão thì mưa, chưa một ngày nắng đẹp. Tình yêu nhân thế. Hữu duyên vô phận, tìm đâu kiếp bình yên.
Một phút xa nhau, vạn lần nhớ Một lần gặp gỡ, vạn lần mơ...
Giả vờ là người dưng Vài lần bước chung phố Rồi đèn xanh đèn đỏ Rồi kẻ bỏ người đi.
Đem kí ức cất vào trong tủ Cái gì cũ cứ để nó tự phai...
Ngoài kia bão táp mưa sa Bôn ba mệt quá về nhà với em
Hoa vô tình bỏ rơi cành lá Người vô tình bỏ lỡ tơ duyên