Ba đồng một mớ trầu cau Anh cho em hỏi cưới nhau ngày nào?
Hôm nay mình chả thiết cười Đến thương hay hận cũng lười phân minh
Người vô tư mang cho ta chút thương hại Ta vô tình tưởng đó là tình yêu.
Nhìn anh em thấy mờ mờ Hoá ra đơn giản là mờ ê mê
Mặc dù đi làm vất vả Nhưng em chả cần gả cho ai
Hôm nay bỗng thấy yêu đời Ngồi chờ anh đến nói lời yêu em
Hỏi anh đi đứng thế nào Năm lần bảy lượt ngã vào tim em.
Sáng trà sữa, trưa trà chanh Chiều để bụng, tối ăn anh
Trời xanh mây trắng nắng vàng Hôm nay anh đã sẵn sàng yêu chưa?
Hôm nay, đủ xa sẽ cũ Mai này, đủ lạ sẽ quên!
Em vụng về nên làm gì cũng đổ Tấm thân này cũng lỡ đổ vào anh
Một loài hoa không tôn thờ 2 chủ Một tấm lòng không ấp ủ 2 trái tim.
Lời anh nói toàn đường với mật Nhưng chết thật... em lại là con ong
Anh thấy em có vất vả không? Đã đi kiếm tiền rồi phải kiếm luôn cả anh.
Buổi tối em đói cồn cào Ship cho em chút ngọt ngào đi anh.
Tình cảm em lớn bằng trời Thế nên xin nguyện một đời yêu anh.
Thật muốn tát cho mối tình đầu một phát Mở bát kiểu gì mà làm mình lận đận tình duyên.
Tính em không thích lưng chừng Yêu em chẳng sợ cắm sừng đâu anh
Hãy gọi cho em khi nào anh thấy nhớ Em sẽ ngồi nghe không quan trọng là mấy giờ
Thành phố này không vì có hoàng hôn mà trở nên rực rỡ Nhưng em nhất định vì anh mà trở nên dịu dàng
Chỉ cần một người thật lòng thương Sóng gió ngoài kia hóa tầm thường!
Ngồi buồn nhặt lá vàng rơi Xếp thành 4 chữ "Đợi chờ người yêu" Chờ hoài chẳng thấy người đâu Tủi thân xếp lại "Chờ lâu tao về!"
Em về điểm phấn, tô son lại Ngạo với nhân gian một tiếng cười
Trong lòng bỗng thấy thờ ơ Cho nên câu chữ ngu ngơ chẳng vần Tình yêu cứ mãi phân vân Trái tim e ngại trao nhầm yêu thương.
Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan Nhân sinh như kịch, người tản kịch tàn.
Nghe nói anh đang cần người tâm sự Thật tình cờ em chẳng muốn quan tâm...
Mừng ngày phụ nữ Việt Nam Phụ nam hãy nhớ chớ than thở gì Nắng vừa chạm đến bờ mi Khoanh tay lễ phép "ăn gì...anh mua"
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn
Có những cuộc gặp gỡ, có khi là duyên nợ, có khi lại là bi thương...
Có những con đường, tự mình phải bước tiếp Có những nỗi đau, tự mình phải vượt qua Có những giọt nước mắt, tự mình phải lau khô Có những nụ cười, tự mình phải tìm lại Có những con người, tự mình phải lãng quên...