Khi cảm xúc lên ngôi
Hoa vô tình bỏ rơi cành lá Người vô tình bỏ lỡ tơ duyên
Nếu im lặng có thể biến thành giọt nước, thì có lẽ anh đã bỏ lại đây một đại dương.
Anh sợ ngày mai khi đón mặt trời lên Anh sẽ phải gọi em là quá khứ
Sau cùng, mọi chuyện trở về như cũ. Chỉ khác là có thêm một vết thương.
Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới không lưu lệ. Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát lòng.
Rồi ta sẽ khóc vì những tin nhắn khiến ta cười.
Nhân gian vốn lắm bộn bề Sao không bỏ hết rồi về bên nhau
Thay vì tặng anh một đóa hồng không héo Hay là để em gửi anh một mối tình không phai!
Nghe nói anh có nhiều tâm sự, Thật tình cờ... em có cả vạn tâm tư!
Tại sao anh vẫn sợ mất em, ngay cả khi em không thuộc về anh?