Khi cảm xúc lên ngôi
Nắng bỗng lẫn tránh, mưa rơi nhanh Trời bỗng trở lạnh, em chờ anh...
Tâm trạng như tiền trong ví: tích cực ít mà tiêu cực nhiều.
Nếu không phải người mình mong muốn, thì cả đời này yêu ai cũng không vui vẻ Nếu không phải người mình chờ đợi, thì bên cạnh ai cũng chẳng thấy bình yên.
Nếu im lặng có thể biến thành giọt nước, thì có lẽ anh đã bỏ lại đây một đại dương.
Anh sợ ngày mai khi đón mặt trời lên Anh sẽ phải gọi em là quá khứ
Sau cùng, mọi chuyện trở về như cũ. Chỉ khác là có thêm một vết thương.
Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương, thì anh đã biến mất giữa biển người mênh mông :)
Năm 7 tuổi, bắt đc con ve sầu, cứ tưởng có cả mùa hè trong tay Năm 17 tuổi, hôn lên gò má, cứ ngỡ sẽ có nhau trọn đời.
Hôm nay lạc bước trời Tây Phố đông, tim lạnh, người say, lòng buồn!
Chúng ta có trăm ngàn sự lựa chọn... Nhưng cuối cùng, ta vẫn chọn làm tổn thương nhau...