Khi cảm xúc lên ngôi
Có những cuộc gặp gỡ, có khi là duyên nợ, có khi lại là bi thương...
Ba đồng một mớ trầu cau Anh cho em hỏi cưới nhau ngày nào?
Hôm nay mình chả thiết cười Đến thương hay hận cũng lười phân minh
Người vô tư mang cho ta chút thương hại Ta vô tình tưởng đó là tình yêu.
Nhìn anh em thấy mờ mờ Hoá ra đơn giản là mờ ê mê
Mặc dù đi làm vất vả Nhưng em chả cần gả cho ai
Hôm nay bỗng thấy yêu đời Ngồi chờ anh đến nói lời yêu em
Hỏi anh đi đứng thế nào Năm lần bảy lượt ngã vào tim em.
Sáng trà sữa, trưa trà chanh Chiều để bụng, tối ăn anh
Trời xanh mây trắng nắng vàng Hôm nay anh đã sẵn sàng yêu chưa?
Nếu im lặng có thể biến thành giọt nước, thì có lẽ anh đã bỏ lại đây một đại dương.
Anh sợ ngày mai khi đón mặt trời lên Anh sẽ phải gọi em là quá khứ
Sau cùng, mọi chuyện trở về như cũ. Chỉ khác là có thêm một vết thương.
Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới không lưu lệ. Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát lòng.
Rồi ta sẽ khóc vì những tin nhắn khiến ta cười.
Cậu là thứ gì đó sâu tận đáy đại dương... còn tôi thì chưa bao giờ lặn giỏi.
Có những con đường, tự mình phải bước tiếp Có những nỗi đau, tự mình phải vượt qua Có những giọt nước mắt, tự mình phải lau khô Có những nụ cười, tự mình phải tìm lại Có những con người, tự mình phải lãng quên...
Sau này tôi mới biết, bông hoa đó không phải là của tôi. Chẳng qua là tôi đã đi ngang qua vào đúng mùa hoa nở đẹp nhất...
Nếu bạn bỏ lỡ một chuyến xe, vẫn có thể đợi tiếp chuyến sau. Nhưng nếu bỏ lỡ một người tốt với bạn, thì đó có thể là chuyện cả đời.