Khi cảm xúc lên ngôi
Tôi không sợ người sai, tôi chỉ sợ người luôn có lý do cho cái sai của mình!
Tâm trạng như tiền trong ví: tích cực ít mà tiêu cực nhiều.
Nếu không phải người mình mong muốn, thì cả đời này yêu ai cũng không vui vẻ Nếu không phải người mình chờ đợi, thì bên cạnh ai cũng chẳng thấy bình yên.
Nếu im lặng có thể biến thành giọt nước, thì có lẽ anh đã bỏ lại đây một đại dương.
Anh sợ ngày mai khi đón mặt trời lên Anh sẽ phải gọi em là quá khứ
Sau cùng, mọi chuyện trở về như cũ. Chỉ khác là có thêm một vết thương.
Duyên phận trời ban Cớ sao trách được Duyên số sắp đặt Đành chấp nhận thôi
Em vốn dĩ là hoa dại sao giám đòi hỏi sự nâng niu
Hoa nở là duyên, hoa tàn là nghiệt Người đến là phúc, người đi là phận Duyên sâu thì hợp, duyên mỏng thì tan Vạn pháp do duyên, vạn sự tuỳ duyên Không cưỡng không cầu, không mong không khổ
Em gửi thư tình vào nắng Người lại bảo rằng thích mưa...