Yêu là khổ ... là lệ đổ trong tim
Hoa bỉ ngạn có hoa không có lá Trái tim nàng sắt đá chẳng có ta
Gọi em là Đức năm 1940.. Vì em đã thua trong cuộc chiến tranh giành lấy anh!
Chai dầu gội đầu ghi "phục hồi hư tổn từ sâu bên trong" và tôi xài hết hai chai rồi nhưng vẫn nhớ em.
Dịch bệnh ở khắp mọi nơi Cớ sao anh lại đánh rơi em này?
Định nắm tay người đi qua hết giông bão cuộc đời Có ai ngờ chưa đến nửa đường đã hết hơi...
Yêu em chưa kịp tỏ lòng Ai ngờ em đã cưới chồng tháng sau
Cafe đắng bỏ đường thì ngọt. Tình đắng rồi bỏ cuộc là xong.
Xa mặt thì cách lòng... mà xa lòng thì hết cách.
Hoa nở ngàn năm hoa bỉ ngạn Hoang tuyền huyết nhuộm nỗi bi ai Vô hoa hữu diệp, vô tương ngộ Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp vương.
Miệng tôi cười, ai biết tôi khóc Mắt tôi vui, ai biết dạ tôi sầu Trời không lạnh sao lòng tôi buốt giá? Chốn đông người sao vẫn thấy cô đơn?