Yêu là khổ ... là lệ đổ trong tim
Gọi em là Đức năm 1940.. Vì em đã thua trong cuộc chiến tranh giành lấy anh!
Chai dầu gội đầu ghi "phục hồi hư tổn từ sâu bên trong" và tôi xài hết hai chai rồi nhưng vẫn nhớ em.
Dịch bệnh ở khắp mọi nơi Cớ sao anh lại đánh rơi em này?
Định nắm tay người đi qua hết giông bão cuộc đời Có ai ngờ chưa đến nửa đường đã hết hơi...
Yêu em chưa kịp tỏ lòng Ai ngờ em đã cưới chồng tháng sau
Đợi chờ bao lâu cũng chưa phải là điều đáng sợ. Đáng sợ nhất là đến cuối cùng mới chợt nhận ra điều mà mình đang chờ đợi hoàn toàn không xứng đáng.
Trên cuộc đời này, đau đớn không phải là không có được. Mà là có được, nhưng không giữ được.
Cố gắng quên người mình yêu cũng như cố gắng nhớ người mình chưa bao giờ gặp.
Sau thất bại của tình yêu: Con trai vứt bỏ chung thủy, con gái biến mình thành kẻ lạnh lùng.
Cafe đắng bỏ đường thì ngọt. Tình đắng rồi bỏ cuộc là xong.
Thêm một ngày thả nỗi nhớ đi hoang Tôi lang thang trên vỉa hè ký ức Nhặt nỗi buồn biết niềm đau có thật Và bất chợt ta cảm thấy buồn hơn
Con mèo mà trèo cây cau Thấy bồ trêu gái lòng đau vãi l**
Yêu em từ thuở tắm sông Mà nay em đã một chồng tám con
Người nói mưa rơi, mưa chẳng còn Người hứa chung thủy thề sắc son Công danh chữ hiếu vẫn chưa trọn Quay đi ngoảnh lại... nàng hai con
Bỉ ngạn rực rỡ bay trong gió Hoa đỏ không lá buồn bi thương
Cái cốc nhiều nước quá thì nó sẽ tràn ra ngoài, con người cũng vậy, cất nhiều nỗi đau quá thì họ sẽ khóc...
Hoa bỉ ngạn có hoa không có lá Trái tim nàng sắt đá chẳng có ta
Xa mặt thì cách lòng... mà xa lòng thì hết cách.
Hoa nở ngàn năm hoa bỉ ngạn Hoang tuyền huyết nhuộm nỗi bi ai Vô hoa hữu diệp, vô tương ngộ Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp vương.
Miệng tôi cười, ai biết tôi khóc Mắt tôi vui, ai biết dạ tôi sầu Trời không lạnh sao lòng tôi buốt giá? Chốn đông người sao vẫn thấy cô đơn?
Tao đã từ chối rất nhiều chàng trai để nói chuyện với đứa con gái tao thích... Nhưng nó lại nghĩ tao bêđê...
Một hành động ăn ý nhất mà tao và Crush đã cùng làm với nhau là cả 2 cùng im lặng và không bao giờ nhắn tin cho nhau nữa...
anh yêu em...em yêu nó... nó yêu người khác... tình yêu tam giác chua chát quá mày ha
Khi em cần anh luôn có. Lúc anh khó em lại bỏ anh đi...
Trái tim tôi đã nát... anh gạch thêm vài nhát nữa cũng ko sao
Chuyện của chúng ta đã đủ buồn để viết thành 1 cuốn tiểu thuyết chưa anh?
Phải cần thêm bao nhiêu nỗi buồn, bao nhiêu thất vọng để em thấu mình đã mất nhau?
Chán cảnh đời hiểm ác chông gai... Chán tháng ngày nhạt nhòa vô vị... Chán lòng người đổi thay khó biết... Chán thân mình cứ mãi nhớ em.
Hoa đẹp rồi cũng sẽ tàn... tình đẹp rồi cũng vỡ tan
Đông cần Nắng. Nhưng Nắng thuộc về Xuân. Anh cần em. Nhưng e thuộc về ng khác :)