Khi cảm xúc lên ngôi
Anh luôn tôn trọng người trong gương! Vì họ sẽ không cười khi anh khóc.
Anh sợ ngày mai khi đón mặt trời lên Anh sẽ phải gọi em là quá khứ
Sau cùng, mọi chuyện trở về như cũ. Chỉ khác là có thêm một vết thương.
Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới không lưu lệ. Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát lòng.
Rồi ta sẽ khóc vì những tin nhắn khiến ta cười.
Bạn có nhận ra không. Cảm xúc của chúng ta là thứ hữu hạn. Và khi đến tột cùng của một cảm xúc, nó phải đổi sang một trạng thái khác. Hỷ nộ ái ố đều như vậy cả. -- Nếu biết trăm năm là hữu hạn --
Yêu 1 người mình đầy tổn thương...như em! Khác nào tự đưa chân vào bước đường cùng... hả anh!
Đằng sau nỗi đau là cả một thế giới bình lặng...
Yêu nhiều, thương nhiều, nhớ nhiều làm chi? Để rồi buồn nhiều, đau nhiều, khổ nhiều vẫn là mình thôi!
Đã bao gìờ bạn nghĩ đến tôi chưa... hay chỉ vờ như chưa hề quen biết...