Khi cảm xúc lên ngôi
Em ơi gió đông gần kề Em mau thu sếp mà về với anh
Nếu im lặng có thể biến thành giọt nước, thì có lẽ anh đã bỏ lại đây một đại dương.
Anh sợ ngày mai khi đón mặt trời lên Anh sẽ phải gọi em là quá khứ
Sau cùng, mọi chuyện trở về như cũ. Chỉ khác là có thêm một vết thương.
Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới không lưu lệ. Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát lòng.
Rồi ta sẽ khóc vì những tin nhắn khiến ta cười.
Hoa đẹp hoa thơm hoa vẫn tàn Tình nặng tình sâu tình vẫn tan Rượu đắng rượu say rượu vẫn cạn Người hứa người thề người vẫn quên.
Tại sao lại coi người ta là sự ưu tiên Trong khi mình chỉ là một sự lựa chọn?
Ước gì trái tim mình là nước Để không có những vết xước bên trong! Nếu cảm xúc mà diễn tả được thành lời Thì... con người ta đã chẳng phải gượng cười khi đau đớn!!!
Đến cả khoảng không cũng mang hình hài nỗi nhớ thì nhìn về phía nào cũng chỉ thấy một trời thương.