Khi cảm xúc lên ngôi
Chân bước đơn côi Mình tôi lẽ bóng Mắt cứ lóng ngóng Nhìn chẳng thấy em.
Nếu im lặng có thể biến thành giọt nước, thì có lẽ anh đã bỏ lại đây một đại dương.
Anh sợ ngày mai khi đón mặt trời lên Anh sẽ phải gọi em là quá khứ
Sau cùng, mọi chuyện trở về như cũ. Chỉ khác là có thêm một vết thương.
Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới không lưu lệ. Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát lòng.
Rồi ta sẽ khóc vì những tin nhắn khiến ta cười.
Yêu 1 người mình đầy tổn thương...như em! Khác nào tự đưa chân vào bước đường cùng... hả anh!
Đằng sau nỗi đau là cả một thế giới bình lặng...
Không có gì để chắc chắn Thì đừng ép người ta nói từ "mãi mãi"
Anh luôn tôn trọng người trong gương! Vì họ sẽ không cười khi anh khóc.