Khi cảm xúc lên ngôi
Cần bao nhiêu nước mắt để đổi bình yên bên anh
Tâm trạng như tiền trong ví: tích cực ít mà tiêu cực nhiều.
Nếu không phải người mình mong muốn, thì cả đời này yêu ai cũng không vui vẻ Nếu không phải người mình chờ đợi, thì bên cạnh ai cũng chẳng thấy bình yên.
Nếu im lặng có thể biến thành giọt nước, thì có lẽ anh đã bỏ lại đây một đại dương.
Anh sợ ngày mai khi đón mặt trời lên Anh sẽ phải gọi em là quá khứ
Sau cùng, mọi chuyện trở về như cũ. Chỉ khác là có thêm một vết thương.
Hoa đẹp hoa thơm hoa vẫn tàn Tình nặng tình sâu tình vẫn tan Rượu đắng rượu say rượu vẫn cạn Người hứa người thề người vẫn quên.
Trăm lối đi... chỉ mong một lối về Vạn người nhớ... không bằng một người thương!
Em ơi gió đông gần kề Em mau thu sếp mà về với anh
Tại sao lại coi người ta là sự ưu tiên Trong khi mình chỉ là một sự lựa chọn?